Song sinh


Người ta thường nói không gì có thể tách được sự gắn bó của hai đứa trẻ song sinh. Chúng quấn lấy nhau từ trong lòng mẹ, cùng lớn lên như hình với bóng, thậm chí còn có cả thần giao cách cảm diệu kì. Nhưng trường hợp đó hình như không đúng với Thiên và Ân - Hai đứa trẻ sinh đôi trên vùng đất cao nguyên đầy nắng gió, tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Người anh tên Thiên mà bố mẹ thường gọi là Sóc, người em tên Ân hay được gọi thân mật là Cà Rốt. Sóc và Cà Rốt chào đời vào mùa hè năm 2010 lúc Tây Nguyên vừa đón cơn mưa đầu mùa, những cánh đồng cà phê bắt đầu đơm bông trắng xóa. Bố mẹ đưa Sóc và Cà Rốt từ quê lên thành phố vào năm cả hai lên mười tuổi. Sóc phải tạm biệt những chiều thả diều trên đồi với lũ bạn. Cà Rốt thì phải nói lời chia tay chiến binh dế Cầu Vồng, thằng bé đã khóc suốt mấy ngày liền cho đến khi bố mua cho một con dế bông to bằng cái ấm nước. Hai đứa trẻ giống hệt nhau chỉ trừ làn da và đôi mắt. Sóc ngăm đen với một vết bớt "giang hồ" đen thui kì dị vòng sau đuôi mắt phải; còn Cà Rốt thì ít ra ngoài chơi nên rất trắng trẻo hiền lành, lại hay cười khúc khích dễ mến.
- Sóc ơi, xách túi đồ của em vào giúp bố nhé!
- Của nó tự nó xách, con bận rồi!
Thằng bé vừa đến nhà mới thì ôm trái bóng chạy te lên sân thượng, hú hét vì hào hứng, mặc kệ bố gọi với theo đằng sau với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh.
Cà Rốt từ từ xuống xe, một tay ôm con dế bông, một tay cầm cây Thánh Giá. Thằng bé cười toe toét nhìn mẹ, giơ cao cây Thánh Giá giống như các anh giúp lễ trong nhà thờ chiều Thứ Sáu Tuần Thánh.
Hôm nay trời nắng thật đẹp, bố bật nhạc trong cái loa khiến không khí thêm rộn ràng. Bố mẹ cùng mấy chú khiêng đồ vào nhà, hì hà hì hục dọn dẹp. Sóc thì lăng xăng lấy cái cặp chứa đầy huy chương bơi lội đủ màu sắc, vì chạy nhanh quá mà trượt cái vèo dính đầy sơn vào mông quần. Cà Rốt được phen cười khoái chí, mắt nhắm tít nên bị ăn trọn một quả bóng vào mặt, ngã ngửa ra ghế sofa.
- Sóc!!! Con lại làm gì em thế này!!!
Tiếng mẹ la oai oái dưới nhà cộng thêm tiếng Cà Rốt khóc om sòm làm Sóc phát ớn. Nó vào phòng đóng ầm cửa, lấy tay hỉnh mũi lên làm bộ khóc oe oe chế nhạo, chẳng thèm thay cái quần dính sơn vàng mà nằm oạch xuống sàn. Những chiếc huy chương rơi ra từ cái cặp siêu nhân màu xanh đậm, Sóc đưa lên cao ngắm nghía, lúc này mới thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
“Trần Gia Thiên – Giải nhất cuộc thi bơi lội trẻ cấp xã”
“Trần Gia Thiên – Giải nhì cuộc thi bơi lội cho học sinh tiểu học cấp huyện”
Thoáng chốc mùa hè qua đi với tiếng cười ha hả của Sóc, tiếng khóc ỏm tỏi của Cà Rốt, tiếng la hét của mẹ và giọng đằng hắng của bố. Sáng nay là ngày đầu tiên đến trường mới nên cả hai đứa đều rất hứng thú. Trước lúc lên xe buýt của trường, mẹ cẩn thận sửa lại cái khăn quàng quấn vội nhăn nhúm của Sóc, dặn dò:
- Đến trường con không được để ai bắt nạt em đấy nhé!
Sóc xì một tiếng, ngán ngẩm nhìn cậu em đang còn ngậm ngùi chia tay với dế bông. Bố lại phải dỗ nó đến cả ly cà phê trên tay cũng nguội ngắt.
- Không nhanh lên là đi một mình ráng chịu!
Sóc la lớn rồi đi thẳng ra đường, Cà Rốt vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ, lon ton chạy theo.
- Này! Học sinh mới kìa!
Cả lớp nháo nhào nhìn ra cửa sổ vuông vuông trong suốt. Cà Rốt bắt đầu thấy hơi căng thẳng, thằng bé nấp sau lưng Sóc khi cô giáo dẫn vào lớp 5B trường tiểu học Hoàng Hoa Thám.
Sóc oai phong lẫm liệt bước vào, đôi lúc còn cố đi nhanh để Cà Rốt không đuổi kịp. Sóc và Cà Rốt được phân ngồi chung một bàn.
- Này! Hai đứa nó giống nhau thế!
Xung quanh bắt đầu có tiếng xầm xì. Sóc không hài lòng cho lắm, nó không hề giống Cà Rốt một chút nào hết! Nó khỏe mạnh hơn, gan dạ hơn, quan trọng nhất là không khóc nhè như Cà Rốt.
- Thằng kia đen hơn mà!
- Ừ! Mắt còn bị dính cái gì đen xì trông thật đáng sợ!
- Thằng bên cạnh nhìn hiền lành dễ gần hơn!
Tiếng xầm xì lọt thỏm vào tai Sóc.
- Trông trắng trẻo xinh trai đấy chứ! Hí hí!
Khóe mắt Sóc giật giật, nó nhìn qua Cà Rốt, thằng bé cũng nhìn nó, gương mặt trắng trẻo xinh xắn này lại làm nó thêm bực bội.
Ngày này qua ngày khác, lúc nào Sóc từ trường về cũng hậm hực kéo lê cái cặp vào nhà. Còn Cà Rốt thì luôn vui vẻ ngắm nghía bức tranh của mình được các bạn kí tên, vẽ trái tim các kiểu đầy bên lề. Chuỗi ngày vất vả này của Sóc chỉ tốt lên mỗi khi đến câu lạc bộ bơi lội chiều thứ Bảy hằng tuần, nơi đó tài năng của cậu bé hoàn toàn khiến mọi người quên đi làn da đen nhẻm và vết bớt kì quặc.
- Sáng ngày mai hai đứa đến nhà thờ đăng kí vào đội lễ sinh nhé!
Sóc giả bộ không nghe thấy, mắt liếc nhìn theo miếng thịt kho ngon lành mẹ gắp cho Cà Rốt.
- Dạ!
Cà rốt cười toe toét, bố dịu dàng xoa đầu nó. Sóc tự dưng cảm thấy bực bội, nó nói trống không:
- Con không đi!
- Vì sao?
Mẹ nhíu mày nhìn nó.
- Con không thích!
Bố ra hiệu cho mẹ, uống một ngụm nước rồi từ tốn nói với nó:
- Đi rồi con sẽ thích thôi!
- Đúng vậy! Có con đi bố mẹ mới không phải lo cho Cà Rốt!
Mẹ cười cười xoa đầu nó.
Sóc xúc một muỗng cơm to tướng bỏ vào miệng, mắt trừng trừng nhìn Cà Rốt, đôi mắt thằng bé ầng ậng nước rõ đáng ghét.
Sóc không thể hiểu nổi, tại sao mọi người lại thích Cà Rốt như thế? Nó chỉ biết giải quyết mọi chuyện bằng cách khóc thút thít. Có thể làm xiêu lòng bố mẹ chứ với nó thì không hề, cứ thấy cái biểu cảm đó là Sóc ta lại muốn “nhai đầu” củ Cà Rốt kia, cho bay mất cái tuyến lệ dở hơi đó. Nó biết mình không thể hơn thua với Cà Rốt trước mặt bố mẹ nên ngay sáng hôm sau đã lén chạy ra công viên gần nhà. Tuyệt đối không đến nhà thờ với Cà Rốt!
Nó còn nghe tiếng bố mẹ gọi í ới trong nhà nhưng tuyệt đối không về!
Hôm nay là thứ Bảy - Ngày Sóc mong đợi nhất trong suốt một tuần. Huấn luyện viên có gợi ý với bố mẹ cho nó đến thêm hai ngày trong tuần nữa để chuẩn bị cho cuộc thi bơi lội cấp tỉnh. Sóc vui mừng khôn tả, trước đây một tuần đối với nó dài thườn thượt vì cảm giác chờ đợi, bây giờ thì khác rồi, nó sẽ được đi thêm cả thứ Ba và thứ Năm nữa! Sóc cầm trên tay cái bảng tên ghi “Trần Gia Thiên – Vận động viên bơi lội – Hội Học sinh Thành phố”, tâm hồn nó như nở hoa.
- Bố mẹ ơi, chiều mai con sẽ có buổi thi thử cho hội thể thao, bố mẹ đến cổ vũ con nhé!
Sóc nói với một giọng hào hứng nhất, có phần để khoe khoang với Cà Rốt. Bố mẹ nhìn nhau, rồi nhìn nó:
- Sóc à, ngày mai bố đã nhờ chú Toàn đến đưa con đi thi rồi! Bố và mẹ phải đưa Cà Rốt đi khám một chút!
Nụ cười của Sóc đông cứng, Cà Rốt không dám nhìn nó, cúi đầu vuốt vuốt cái đầu của con dế bông, gương mặt thằng bé ửng đỏ vì bị sốt.
- Vậy… mẹ đi với nó, bố đi với con!
- Không được Sóc à!
- Bố mẹ khám cho em xong nếu kịp sẽ đến nhà thi đấu ngay!
- Dù gì mai cũng mới là thi thử, con đi một mình nhé!
Đột nhiên như có một cái gì chặn ngang làm cổ Sóc nghẹn cứng, trước giờ nó luôn tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc! Nước mắt chỉ dành cho những kẻ yếu ớt như Cà Rốt, không phải nó! Thế mà bây giờ mũi nó bỗng cay xè, nó bật khóc. Mẹ vội vàng ôm lấy nó:
- Con trai can đảm của mẹ! Con làm được mà!
Sóc vùng vằng đẩy mẹ ra, nó hét lên với tất cả uất ức trong lòng:
- Lúc nào cũng Cà Rốt! Ai cũng thương Cà Rốt! Chẳng ai thương con cả!!!
Sóc vứt cặp ở đó mà chạy thẳng lên phòng, đóng ầm cửa rồi ngồi bệt xuống sàn mà khóc. Một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa, kéo cái hộp bút và khung ảnh trên bàn học rơi xuống trước mặt nó. Bút màu văng tung tóe, khung ảnh nhựa màu xanh nứt đôi. Sóc nghiến răng, tức giận xé toạc bức ảnh hai anh em chụp chung ngày rước lễ lần đầu, vứt vào xó!
Sóc quệt nước mắt, đầu nó nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ đen tối.
- Sóc ơi! Sóc ơi! Dậy đi con!
Sóc mệt mỏi cựa quậy, thoáng thoáng giọng ai đó đang gọi nó. Mẹ sao? Không phải mẹ! Bố sao? Lại càng không phải! Sóc lồm cồm bò dậy, dụi dụi mắt.
Bíp bíp!!!
Sóc giật bắn khi thấy một chiếc xe ô tô to tướng đang bóp còi trước mắt, nó hoảng hồn phóng vào lề đường. Sóc luống cuống nhìn xung quanh, đây là… bệnh viện sao? Tòa nhà to tướng có chữ “Bệnh viện Hoàng Anh Gia Lai” đập vào mắt nó. Vì sao nó lại nằm ngủ trước bệnh viện? A! Cuộc thi! Nó phải đến cuộc thi thử! Sóc không kịp suy xét gì thêm mà lập tức chạy đi, đột ngột cái cổ áo của nó bị ai đó túm lấy, toàn thân thoáng chốc bị nhấc bổng lên không trung. Sóc hoảng hồn, cảm nhận được một luồng sáng bên cạnh, cái đầu nhỏ lập tức quay phắt sang.
Mắt nó mở to đến nỗi suýt rơi tròng, miệng ngoác ra kinh hãi. Người đó phát ra một thứ ánh sáng trắng rực rỡ, đôi cánh to tướng gấp lại phía sau.
- Con còn định đi đâu nữa?
Sóc hãi hùng co rúm người lại, là ma sao? Không đúng, ma không thể nào sáng láng như thế! Vậy… nó hé hé một bên mắt, nói khẽ:
- Người… là Thiên Thần sao?
Thiên Thần hơi nheo đôi mắt vàng kim nhìn cậu bé kì quặc, thả nó xuống rồi gật gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vì sao người lại ở đây!
- Ta vốn luôn ở bên cạnh con mà!
- Người là Thiên thần Bản mệnh của con?
Thiên thần vuốt ngược mái tóc nâu bồng bềnh, cười tươi:
- Đúng vậy!
Sóc nhảy dựng lên vui sướng:
- Tuyệt cú mèo! Con thấy được Thiên Thần này, thằng Cà Rốt nhất định sẽ ghen tỵ lắm cho mà xem!!! Nó luôn tỏ ra đạo đức nhưng đâu được bằng con chứ!!! Ha ha!
Thiên Thần không nói gì chỉ gãi gãi đầu nhìn nó, Sóc cười no sướng rồi vẫy tay:
- Thôi nói chuyện với người sau, con phải đi thi trước đã!
Nó thình lình chạy vèo đi làm Thiên Thần không kịp giữ lại:
- Cẩn thận!!!
Một cái xe tải xông tới…
Và...
Vèo… vụt qua!
Sóc trợn tròn mắt, cơ thể nó nhẹ bẫng trong khoảnh khắc va chạm đó. Nó đứng ngơ ngác, một chiếc honda khác xuyên thẳng qua người nó. Sóc nhìn Thiên Thần, dáng người cao lớn từ từ tiến lại gần, nắm tay nó đưa vào lề đường.
Sóc đứng trước cửa nhà, ngôi nhà hai tầng có vài chậu dâu tây treo lủng lẳng trên ban công. Trời nổi sấm sét, mây đen đùn đến ngột ngạt, cuồng phong xô đẩy tứ phía khiến ai nấy đều vội vã về nhà. Không lâu sau mưa rơi lách tách, từng hạt từng hạt xuyên qua bàn tay nhỏ.
“Sóc à! Chúa Giêsu nhân lành cho con cơ hội hoàn thiện một điều cuối cùng trước khi ra đi. Con sắp được về quê trời rồi, con nên vui vẻ thực hiện nguyện vọng này, nhé!”
“Bảo con vui vẻ sao?” Sóc mếu máo nhớ lại lời Thiên Thần, ngài ấy bảo rằng Sóc bị tai nạn trên đường, linh hồn bất tỉnh đến nay đã được một tuần. Sóc òa khóc, nước mắt nước mũi ràn rụa hoà lẫn vào màn mưa. Nó đã chết rồi! Chết thật rồi!!!
Sóc lê thê bước vào nhà, bố ngồi một góc, mẹ ngồi một góc nhìn ra khung cửa mưa tầm tã.
- Con đã về rồi!
Sóc ngập ngừng nói, nhưng đổi lại là tiếng khóc nấc của mẹ. Bố đi xuyên qua người nó đến ôm lấy mẹ. Bố cũng khóc!
Sóc quệt nước mắt đi lên phòng, nó thuận tay bật bóng điện trên cầu thang, nhưng vô ích! Nó buồn bã dừng trước phòng của Cà Rốt, Cà Rốt đang ngồi vẽ vẽ gì đó, chỉ thấy bóng lưng thằng bé chăm chú như mọi khi. Sóc về phòng mình, chân khựng lại trước vết sơn vàng dưới sàn nhà. Bây giờ không còn là vết sơn bẩn bẩn nữa, mà trở thành một quả xoài xinh xắn có cuống xanh trông tươi tắn vô cùng. Kí ức đột ngột ùa về.
- Anh Sóc nhìn này! Em vẽ quả xoài như vậy có đẹp không?
- Không!
- Anh Sóc! Em vẽ quả khác rồi, anh có thích không?
- Đã bảo không thích! Mày đi chỗ khác chơi đi! Đừng làm phiền tao!
Mũi Sóc bỗng cay xè, hóa ra thằng bé muốn sửa lại vết sơn này trong phòng nó. Ánh mắt buồn rầu của thằng bé hôm đó… đột nhiên hiện lên rõ mồn một trong tâm trí nó. Nó lại khóc, nhoà lệ nhìn cây Thánh Giá mẹ treo trên tường:
- Nguyện vọng của con là được sống! Có được không???
Sóc ngồi thu lu trong góc tối, ngước nhìn lên tấm thông báo đủ sắc màu dán cạnh bàn học: “Hội thi bơi lội cấp tiểu học toàn thành phố”. Nguyện vọng cuối cùng mà Người cho phép con thực hiện…
- Con muốn đi thi! Hu hu…
Tiếng dép gõ lẹp bẹp nơi bậc cầu thang vang lên, rất giống tiếng Cà Rốt hay vội đi vệ sinh nên nó cũng không để ý, lại một mình gặm nhấm nỗi buồn vô hạn.
Một lúc sau giọng của mẹ tá hỏa dưới nhà:
- Con muốn đi thi bơi lội ư???
Sóc giật mình, nó lập tức chạy ra ngoài rồi nhìn xuống từ song cầu thang. Cả bố và mẹ đều đứng trước mặt thằng bé, lần đầu tiên nó thấy ánh mắt Cà Rốt kiên quyết như thế.
- Nhưng con không biết bơi!
Bố nó ôn tồn nói.
- Con sẽ tập, từ ngày mai xin bố mẹ cho con đến câu lạc bộ!
Bố nhìn mẹ, cả hai ôm lấy Cà Rốt rồi bật khóc. Nước mắt Sóc lại rơi dài, Cà Rốt thực sẽ thay nó đi thi sao?
Sau một cơn mưa giông tầm tã, bầu trời hôm sau sáng rực lên màu nắng rực rỡ. Cả nhà đưa Cà Rốt đến câu lạc bộ, Sóc ngồi băng ghế sau, bên cạnh Cà Rốt, thằng bé cười toe toét chỉ tay về phía những quả bóng bay siêu to bên đường, Sóc cũng vui vẻ hóng hớt. Nó rất thích bóng bay, nhưng lúc trước vì Cà Rốt cũng thích nên nó đã quyết tâm dẹp bỏ bóng bay ra khỏi cuộc đời mình. Hôm nay lại khác, lần đầu tiên nó cảm thấy hai anh em lại gắn bó như vậy, dù Cà Rốt không thể nói gì với nó. Còn nó, dù có huyên thuyên mãi thì Cà Rốt cũng không nghe được. Nhưng điều thần kì nhất là mỗi câu nói đùa của nó đều khiến Cà Rốt cười khúc khích, chẳng hiểu thằng bé cười cái gì mà đúng lúc như vậy. Có vẻ thứ gọi là thần giao cách cảm thực sự tồn tại?
Nhưng thần giao cách cảm đó vì sao lại không truyền một chút kĩ năng bơi lội của nó cho Cà Rốt chứ? Sóc chán nản nhìn cậu em ngụp lên ngụp xuống đến bơ phờ. Bố mẹ bảo nó về, nó không chịu về. Sóc ngồi vắt vẻo bên thành hồ bơi mà lòng ngầm thán phục thằng bé, xem ra cũng kiên cường lắm! Mãi đến gần trưa bố mẹ lo lắng nó ngâm nước lâu sẽ bị cảm nên bằng mọi cách xách cổ nó về. Sóc cũng lê bước theo sau, về đến nhà đột nhiên Cà Rốt xông thẳng vào phòng nó, giở cuốn vở của nó viết một dòng chữ nắn nót: “Em nhất định sẽ làm được!”
Rồi Cà Rốt về phòng, Sóc ngẩn người nhìn trang vở, rồi nó cũng sang phòng Cà Rốt. Nếu thực sự có thứ gọi là thần giao cách cảm đó, thì lần này nó quyết phải dùng tới. Cà Rốt lại vẽ vẽ, nó thì đứng đằng sau dí hai tay vào thái dương, cố “rặn” ra thần giao cách cảm, miệng lầm bầm:
- Cà Rốt mít ướt kia, mau qua phòng tao lấy cuốn tuyệt kĩ bơi lội do anh mày tổng hợp! Mau mau qua phòng tao! Trong cái hộp kho báu màu xanh! Hộp kho báu màu xanh… hộp kho báu màu xanh… nhanh nhanh!
Sóc nhắm tịt mắt “nghiệm thần chú”, đến lúc mở mắt ra thì đã thấy Cà Rốt đã biến mất khỏi phòng. Nó mừng rỡ chạy qua phòng mình, Cà Rốt đang nằm trên giường tập theo các ghi chú nghệch ngoạc trong cuốn tuyệt kĩ của nó. Sóc nhảy dựng lên vui sướng, quả nhiên thần giao cách cảm là thật. Sóc lại tiếp tục dang rộng hai chân, tập trung tinh thần dí tay vào thái dương để chỉnh tư thế cho Cà Rốt, có lúc quên mất còn nhiệt tình làm mẫu cho thằng bé.
Ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, Cà Rốt bây giờ đã là một chiến binh thực sự, chỉ đợi sáng hôm nay “tiêu diệt” tất cả các đối thủ khác nữa thôi!
Cà Rốt này quả nhiên vẫn không bỏ được thói lề mề, nó đã vào nhà vệ sinh quá mười phút rồi mà chưa thấy ra. Hôm nay Sóc còn hào phóng cho nó mượn bộ đồ bơi của mình, lỡ nó bị đau bụng hay gì thì tiêu tùng. Tiếng ồn ào trong hội trường và tiếng tuýt còi khiến Sóc vô cùng hào hứng, nhưng càng hào hứng thì lại càng nhấp nhổm. Bố cũng ngồi ngoài băng ghế đợi với nó, nhưng trông bố chẳng có gì lo lắng cả, cứ chăm chăm nhìn về phía nó hay luyện tập.
- Ra rồi! Ra rồi đây!
Sóc hớn hở quay đầu khi nghe thấy tiếng của mẹ, trái tim nó bỗng nhiên có một thứ gì bóp lại, ép ra cảm giác xúc động kì lạ.
- Hai đứa nó đúng là giống hệt nhau!
Bố phì cười nhìn cái vết bớt đen xì được Cà Rốt cẩn thận vẽ lên đuôi mắt.
- Hôm nay con sẽ thắng vì anh Sóc!
Mắt Sóc rưng rưng:
- Dở hơi… xuống nước là vết mực bay mất chứ còn đâu!
Cà Rốt lại cười khúc khích, trước khi đi cùng huấn huyện viên nó còn nói với lại:
- Bố mẹ nhớ để một chỗ cho anh Sóc ngồi nhé!
- Được rồi! Cà Rốt và Sóc cố lên!
Trong nhà thi đấu chật kín người, còn có cả phóng viên đứng đây đó.
- Các vận động viên đều đã lao xuống nước!
- Ôi! Số 10! Trần Gia Thiên! Trần Gia Thiên đang vươn lên!
- Trần Gia Thiên!
- Trần Gia Thiên!
Sóc và bố mẹ hét hò theo nhịp, vô cùng hào hứng!
Cho đến khi…
- Sao vậy???
Tiếng bình luận viên hốt hoảng:
- Trần Gia Thiên đột nhiên dừng lại!
- Cậu bé đang chìm xuống!
- Cấp cứu!!!
Tai Sóc ù đi vì tiếng huyên náo hỗn loạn và tâm thần thất kinh tột độ. Cà Rốt… đang chìm xuống???
Nó đi xuyên vào phòng cấp cứu, đôi mắt hoang mang nhìn Cà Rốt đang bất tỉnh nằm trên chiếc giường trắng toát. Các bác sĩ vội vàng khiến nó hoảng loạn, nó liền tự trấn an: “Chỉ là đuối nước thôi mà! Trước đây mình từng bị vài lần rồi! Không sao đâu! Không sao đâu!”
- Thằng bé bị bạch cầu tủy cấp tính! Bố mẹ nó vì sao vẫn mạo hiểm như vậy???
- Đây là nguyện vọng cuối cùng của thằng bé, anh nghĩ bố mẹ nào nỡ ngăn cản không?
Sao cơ???
Bạch cầu tủy cấp tính???
Nguyện vọng… cuối cùng???
Chân Sóc mềm oặt, nó ngồi bệt xuống bên chân giường, đôi mắt mở to vô hồn, rồi nó bỗng bật khóc thảm thiết, đôi vai nhỏ run lên bần bật.
Đến lúc Sóc tỉnh dậy thì đã ở trong một căn phòng khác, đầu còn tựa vào lòng Thiên Thần. Cà Rốt mình nối đầy dây chuyền, bình ô xi bịt gần nửa khuôn mặt. Sóc vùng đứng dậy, chân nọ vướng vào chân kia khiến nó ngã ầm. Mẹ úp mặt mệt mỏi vào thành giường, bố đứng sau lưng mẹ, mắt hoe đỏ.
Thiên Thần đỡ nó dậy:
- Con đừng lo lắng quá!
Sóc vùng ra, hét lên:
- Người bảo con đừng lo sao??? Em con sẽ chết đấy!!! Em con… Cà Rốt… sẽ chết… hu hu hu…
Nó bưng mặt khóc nức nở, thứ duy nhất nó làm được lúc này là khóc! Nước mắt càng rơi nhiều thì lòng nó càng tức điên lên vì tuyệt vọng.
Nó chui vào lòng mẹ, ôm lấy mẹ và khóc!
Đột nhiên mẹ nó đứng dậy, Sóc lau đôi mắt sưng húp nhìn theo bóng lưng mẹ…
- Sóc ơi! Con ơi!
Mẹ quỳ xuống bên một cái giường khác, tiếng nấc càng thêm nghẹn lòng. Sóc hoang mang, trên chiếc giường kia… là nó???
Thiên Thần nắm lấy bàn tay nhỏ cứng đờ của nó, dẫn tới bên giường.
Sóc ngẩng đầu nhìn đôi mắt hiền hòa của Thiên Thần:
- Con… chưa chết?
- Sóc à! Con là người duy nhất có tủy tương thích với thằng bé. Bố mẹ định đợi con thi xong cuộc thi này thì sẽ nói cho con biết tình trạng của em. Ai ngờ con lại bị tai nạn bất tỉnh.
Đôi mắt Sóc mở to:
- Con… phải tỉnh lại! Nhưng bằng cách nào?
Thiên Thần ngồi xuống bên cạnh Sóc, xoa xoa đầu nó:
- Cầu nguyện đi con! Xin Chúa Giêsu cho con tỉnh lại!
Sóc đưa mắt nhìn Cà Rốt đang bất tỉnh im lìm, cơ thể nó trên giường đột nhiên chảy một giọt nước mắt.
Sóc từ trước đến nay chưa bao giờ cầu nguyện một lời cho ra hồn. Sóc của trước đây thấy Thánh Lễ thật dài thật chán. Nhưng bây giờ cầu nguyện chính là hy vọng cuối cùng của nó, là cách duy nhất cứu được Cà Rốt. Sóc nghiêm chỉnh đặt bàn tay nhỏ đen nhẻm lên tay bố mẹ, thành tâm:
- Chúa Giêsu ơi, đây là lời cầu nguyện đầu tiên của con với Chúa! Nguyện vọng mà Người cho phép con thực hiện, con chỉ cần Cà Rốt được cứu thôi! Xin người đừng để em con phải chết! Nếu con chết thay em cũng được, nhưng bây giờ con phải tỉnh lại để cứu Cà Rốt! Chúa ơi! Con xin Chúa cho em con được cứu!
Bỗng một luồng sáng bao trùm lấy Sóc, nó lạc vào một nơi trắng xóa tinh khôi. Đằng xa nó thấy một bóng nhỏ ngồi cô độc.
- Cà Rốt?
Thằng bé quay lại, cười toe toét:
- Anh Sóc!
Sóc vội chạy tới ôm chầm lấy Cà Rốt, thằng bé thấy anh xúc động như vậy thì cười khúc khích:
- Đồ mít ướt!
Sóc cốc đầu nó, rồi nhìn xuống bức vẽ dưới đất:
- Cái gì đây?
- Hình em với anh hôm xưng tội rước lễ lần đầu đấy! Anh đúng là xấu tính, còn dám xé bức hình duy nhất! Em đang vẽ lại đấy!
Sóc nghẹt mũi sụt sịt:
- Mày vẽ tao xấu thế!
- Tại anh vốn xấu mà!
- Ừ! Tao với mày xấu giống nhau!
Hai đứa trẻ phá lên cười.
- Em đâu có xấu tính giống anh! Em giúp anh thực hiện nguyện vọng, vậy mà anh đâu có đi đăng kí làm lễ sinh với em!
Sóc ngờ ngợ:
- Mày… thấy tao hả?
- Đúng vậy! Còn thấy anh khóc như mưa như gió trong phòng! Vậy mà dám chê em mít ướt!
Sóc tảng lơ nhìn chỗ khác:
- Đợi đấy! Mày khỏe lại tao dẫn mày đi thực hiện nguyện vọng!
- Được!!!
Sau đó bóng Cà Rốt mờ dần, Sóc bị cuốn vào một khoảng không khác. Đột nhiên nó thấy mi mắt nặng trĩu, lờ mờ nhận ra trần nhà trắng toát.
- Sóc! Con có nghe mẹ nói gì không??? Anh ơi!!! Mau gọi bác sĩ!!!
Cổ họng nó khô khốc, toàn thân đau nhức rã rời, nó nhìn qua giường bên cạnh, Cà Rốt cũng nhìn nó, mỉm cười!
- Không thể ghép bây giờ được! Thằng bé còn rất yếu, phải tĩnh dưỡng thêm một tháng nữa rồi mới tính tiếp!
- Bác sĩ! Cháu khỏe rồi này!
- Chưa được đâu! Thêm một tuần nữa!
- Bác sĩ! Cháu đã tập thể dục rất siêng năng, còn ăn uống toàn đồ bổ, sáng nay lấy tủy được chưa ạ?
- Chưa đâu anh hùng nhỏ, thêm một tuần nữa nhé!
Mỗi lần đến thăm bệnh Cà Rốt là lại phải kìm lại ngọn lửa nhiệt tình của cậu bé này khiến các bác sĩ đến đổ mồ hôi hột. Cuối cùng cũng tới ngày Sóc hoàn toàn khỏe mạnh và có thể tiến hành ghép tủy. Và ca ghép tủy ấy đã rất thành công!
Sóc dành phần dìu Cà Rốt ra khỏi bệnh viện dù thằng bé đã có thể tự đi một mình. Bố mẹ cười phì, lắc đầu nhìn hai đứa trẻ:
- Hai đứa muốn bố mẹ đưa đi đâu đầu tiên đây?
Cả hai cùng quay đầu, cười rạng rỡ:
- Tụi con muốn đến nhà thờ!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chúng Ta Đều Muốn Thấy Mình Cười

Con muốn viết về Bố

Cánh Hoa Màu Nước Mắt