Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2021

Chúng Ta Đều Muốn Thấy Mình Cười

Hình ảnh
  Ai đó đã nói rằng sách có khả năng chữa lành tâm hồn. Tôi cũng từng tin vào điều đó, nhưng sau một thời gian thử nghiệm, tôi nhận ra đúng hơn là chúng có thể tạo thành những căn phòng cho tôi trốn vào một lúc, để cơ thể kịp băng bó tổn thương mà những trận đòn roi để lại. Cũng có những cuốn sách mà chỉ cần nhìn đến tựa đề tôi đã không thể đọc tiếp được nữa. Ví dụ như “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” của bác Nguyễn Nhật Ánh. Giả như có cuốn “Cho Tôi Xin Một Cách Xóa Đi Tuổi Thơ” thì chắc tôi sẽ chụp lấy mà ngấu nghiến nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa. Thế mà, trong khoảng thời gian tôi muốn quên đi mãi mãi ấy lại xuất hiện một người bạn tôi không muốn quên. Người đó đã đưa viên kẹo mút duy nhất cho tôi, nắm tay kéo tôi ra khỏi ống bê tông ở góc trường. Mẹ bỏ đi khi tôi còn rất nhỏ, tôi là con một trong nhà, gia đình lại xa cách họ hàng nên không một ai biết tôi bị bạo lực. Càng không ai nghi ngờ ông bố “công sở” ngày ngày ăn mặc chỉnh chu, đi sớm về khuya lại là một kẻ vô đạo đức như

Ký Ức Của Một Thai Nhi

Hình ảnh
Tôi thường bắt gặp ánh mắt thương cảm khi ai đó biết thế giới của mình chỉ vỏn vẹn hai màu trắng đen. Nhưng điều đó chẳng làm tôi khó chịu, bởi vì tạo hóa vốn công bằng, luôn chuẩn bị một món quà trước khi tước khỏi con người điều gì đó. Tôi từng nghe ai đó nói trí thông minh tỉ lệ thuận với trí nhớ, nghĩa là nếu bây giờ bạn còn nhớ những gì xảy ra vào năm mình bốn tuổi, ba tuổi, hai tuổi,... thời điểm càng sớm thì bạn càng thông minh. Tôi ấy mà, có trí nhớ từ lúc còn trong lòng mẹ, nhưng bây giờ vẫn chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi bình thường thôi. Có lẽ lại là một ngoại lệ. Mười lăm năm trước. Dải nắng vàng chông chênh đổ xuống mái hiên, trải rộng trên lớp lá vàng rụm. Bóng ngô đồng tắm mình trong gió thu, gởi từng chiếc lá đến bầu bạn cùng dòng sông xanh xanh. Phía xa là núi xanh mây trắng quấn quít ngọt ngào. Ngón tay thiếu nữ thoăn thoắt nhảy múa trên khung vẽ, thiên nhiên mang theo sắc màu tươi mát chảy vào tâm trí, họa thành tranh. Tay trái khẽ đánh thức sinh linh bé nhỏ tro

Cô Ấy Chọn Bóng Tối Để Cho Cậu Mặt Trời

Hình ảnh
Gió lung lay tán cây cùng kẽ lá, hốt một lớp sương mỏng manh tung vào giữa ánh mặt trời chói chang. Không biết cậu đã ngủ quên ở nơi này bao lâu kể từ vụ tai nạn đó. Cậu là một linh hồn tội nghiệp chỉ vừa tròn mười lăm, đang trên đường đi học thì bị hai tên say rượu tông phải và chết ngay tại chỗ, từ đó linh hồn bị trói chặt ở nơi này. Có một ông cụ già khọm tự xưng là người gác cổng cho biết: Vì cậu không có Ngọc Luân Hồi nên chưa thể chuyển kiếp. Việc của hồn ma bọn họ là đợi, đến một ngày sẽ gặp được một người. Thế là cậu bắt đầu chuỗi ngày cô quạnh từ tháng này qua tháng khác. Cậu mong mỏi màn đêm biết bao nhiêu, vì mặt trời làm mắt cậu cay đến không chịu nổi. Thế mà hôm nay khi mở mắt, lần đầu tiên ánh mặt trời trở nên dịu dàng đến lạ. Từng sợi vàng óng đan qua mái tóc dài buông lơi của cô gái trước mặt. Cô ấy mỉm cười và đưa tay ra với cậu: “Ở đây nguy hiểm lắm!” Cô gái nhỏ cứ thản nhiên như vậy mà đưa cậu rời khỏi đường quốc lộ. Người mà cậu phải đợi… là cô ấy chăng? Cậu âm thầm

Cánh Hoa Màu Nước Mắt

Hình ảnh
Em nhận thấy một ánh mắt dịu dàng nương theo vệt nắng chạm đến từng tế bào. Em dụi mắt tỉnh dậy trong tiếng máy chạy rù rì, mùi thuốc sát trùng lượn lờ đây đó. Em có lầm không? Mẹ đang cười với em sao? Người phụ nữ gầy guộc khẽ nâng khóe môi khô nẻ, những nếp nhăn tụ lại sâu hoắm trên gương mặt xanh xao. Cô chủ ơi, cô chủ mau lại nhìn, em nở hoa rồi, điều này làm mẹ vui lắm! Em cố rung rinh những cánh hoa hồng phấn mềm mại của mình, vì cô chủ không ở đây nên em sẽ thay cô chủ chăm sóc mẹ.  Nhưng cô chủ ơi, vì sao mẹ lại chảy nước mắt? Mẹ không cười nữa rồi, ánh mắt mẹ nhìn em sao lại lưu luyến đến vậy? Mẹ lại chìm vào giấc ngủ. Nhưng lần này máy móc không tiếp tục rù rì mà căng lên những tiếng tít tít gấp gáp. Cô chủ ơi, bác sĩ và y tá chạy vào rất đông, bọn họ ồn ào quá, lại ấn rất mạnh vào ngực mẹ, em sợ họ sẽ làm mẹ đau! Bọn họ còn phủ một lớp khăn trắng lên người mẹ, em không thể thấy mặt mẹ nữa. Khi nào cô chủ mới đến? Bọn họ đưa mẹ đi rồi, em không thể đi theo được, không ai nghe