Chúng Ta Đều Muốn Thấy Mình Cười
Ai đó đã nói rằng sách có khả năng chữa lành tâm hồn. Tôi cũng từng tin vào điều đó, nhưng sau một thời gian thử nghiệm, tôi nhận ra đúng hơn là chúng có thể tạo thành những căn phòng cho tôi trốn vào một lúc, để cơ thể kịp băng bó tổn thương mà những trận đòn roi để lại. Cũng có những cuốn sách mà chỉ cần nhìn đến tựa đề tôi đã không thể đọc tiếp được nữa. Ví dụ như “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” của bác Nguyễn Nhật Ánh. Giả như có cuốn “Cho Tôi Xin Một Cách Xóa Đi Tuổi Thơ” thì chắc tôi sẽ chụp lấy mà ngấu nghiến nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa. Thế mà, trong khoảng thời gian tôi muốn quên đi mãi mãi ấy lại xuất hiện một người bạn tôi không muốn quên. Người đó đã đưa viên kẹo mút duy nhất cho tôi, nắm tay kéo tôi ra khỏi ống bê tông ở góc trường. Mẹ bỏ đi khi tôi còn rất nhỏ, tôi là con một trong nhà, gia đình lại xa cách họ hàng nên không một ai biết tôi bị bạo lực. Càng không ai nghi ngờ ông bố “công sở” ngày ngày ăn mặc chỉnh chu, đi sớm về khuya lại là một kẻ vô đạo đức ...