Ký Ức Của Một Thai Nhi



Tôi thường bắt gặp ánh mắt thương cảm khi ai đó biết thế giới của mình chỉ vỏn vẹn hai màu trắng đen. Nhưng điều đó chẳng làm tôi khó chịu, bởi vì tạo hóa vốn công bằng, luôn chuẩn bị một món quà trước khi tước khỏi con người điều gì đó. Tôi từng nghe ai đó nói trí thông minh tỉ lệ thuận với trí nhớ, nghĩa là nếu bây giờ bạn còn nhớ những gì xảy ra vào năm mình bốn tuổi, ba tuổi, hai tuổi,... thời điểm càng sớm thì bạn càng thông minh. Tôi ấy mà, có trí nhớ từ lúc còn trong lòng mẹ, nhưng bây giờ vẫn chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi bình thường thôi. Có lẽ lại là một ngoại lệ.

Mười lăm năm trước.
Dải nắng vàng chông chênh đổ xuống mái hiên, trải rộng trên lớp lá vàng rụm. Bóng ngô đồng tắm mình trong gió thu, gởi từng chiếc lá đến bầu bạn cùng dòng sông xanh xanh. Phía xa là núi xanh mây trắng quấn quít ngọt ngào. Ngón tay thiếu nữ thoăn thoắt nhảy múa trên khung vẽ, thiên nhiên mang theo sắc màu tươi mát chảy vào tâm trí, họa thành tranh. Tay trái khẽ đánh thức sinh linh bé nhỏ trong bụng, tay phải chăm chút cho những cánh hồng mềm mại, đáy mắt cô ngập tràn ý cười hạnh phúc: “Bé con của mẹ, ước gì con nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp này.”
Trong lòng mẹ tối lắm, nhưng tôi không sợ, vì luôn có nhịp tim đập vững vàng như đang cổ vũ trái tim nhỏ xíu của tôi. Tôi mải mê đuổi bắt từng vệt sáng tỏa ra từ thứ mà mẹ khen đẹp, nhất là những lá ngô đồng đo đỏ bay bay. Mẹ bảo màu đỏ rất đẹp, tượng trưng cho may mắn. Nhưng mẹ vẫn thích nhất là màu lam của bầu trời, vì nó tượng trưng cho hy vọng. Mẹ điểm một vài bông hoa hồng bên hiên nhà, mẹ bảo ba từng hứa tặng mẹ một vườn hoa như thế. Nói đến đây mẹ cười khúc khích, mẹ khoe với tôi ba rất hợp với màu hồng.
Thấy mẹ vui nên tôi cũng vui, tôi chọn một màu mình thích, tôi muốn hỏi mẹ màu nào tượng trưng cho nụ cười, vì tôi thích nghe tiếng cười của mẹ lắm! Mẹ tôi say mê theo đuổi nghệ thuật, yêu thích một cuộc sống giản dị nhưng đầy sắc màu. Mẹ không buồn khi tranh vẽ ngày càng mất giá, mẹ bảo nhờ những bức tranh này mà mẹ gặp được ba là đủ lắm rồi.
Tôi cũng muốn nghe giọng của ba, vì mỗi khi nghĩ tới ba mẹ đều cười rất nhiều. Mẹ chuẩn bị một bất ngờ lớn vào ngày đón ba đi công tác về, đó là tôi. Tôi nghĩ sẽ được nghe tiếng ba cười, liệu có giống tiếng cười của mẹ không nhỉ? Màu sắc của nụ cười liệu có giống nhau không nhỉ?
Hôm đó là ngày khám thai định kì, cũng là lúc tôi được sáu tháng tuổi. Mẹ đưa tôi đến một bệnh viện ở thành phố rồi ngồi đợi trên băng ghế. Bên cạnh hai mẹ con tôi cũng có nhiều tiếng cười, dường như đều vì những đứa trẻ như tôi mà vui vẻ.
Một cặp vợ chồng trẻ ngồi xuống bên cạnh, mẹ thấy trán cô ấy lấm tấm mồ hôi thì rút ra một tấm khăn giấy, ân cần hỏi: “Bé của chị mấy tháng rồi ạ?”
Người phụ nữ cảm ơn rồi cười tít mắt: “Cháu được sáu tháng rồi, tôi làm y tá ở bệnh viện này nên tiện thể lên khám luôn, ai ngờ anh ấy cứ không chịu, từ cơ quan chạy đến dìu tôi lên. Đi một mình còn đỡ mệt hơn khi có anh ấy nữa.”
Người chồng khó xử cười cười: “Lần đầu làm bố ai lại không căng thẳng chứ.”
Tôi nghĩ mẹ lại đang nhớ tới ba, nhưng sao nhịp tim khẽ chùng xuống chứ không rộn ràng như trước nữa.
Mẹ lấy điện thoại rồi gọi đến một dãy số, thấp thỏm đợi bên kia bắt máy.
“Alo, em gọi anh có chuyện gì không?”
Mẹ níu lấy một góc váy, cười nhẹ nhỏm khi nghe thấy giọng của người nọ: “Em chỉ là… nhớ anh.”
Tôi khẽ đạp đạp để hỏi mẹ đó có phải là ba không, tôi cũng nhớ ba, mà “nhớ” là gì hả mẹ?
Mẹ dịu dàng xoa xoa bụng: “Anh Quân, em đang ở bệnh viện.”
“Sao? Em… bị thương ở đâu à?” Giọng người đó gấp gáp.
“Không, em khỏe, và… con của chúng ta cũng khỏe.”
“…”
Mãi một lúc sau vẫn không nghe đầu dây bên kia nói gì. Mẹ hơi chột dạ, vội nói: “Em… có thai được năm tháng rồi. Có lẽ là vào đêm trước khi anh đi sang Pháp.”
“Anh Quân, em đã tự chăm sóc mình rất tốt, anh không cần phải lo đâu. Mẹ con em sẽ đợi anh trở về. Ơ, thằng bé đạp này, hình như nó biết ba gọi đấy! Anh mau nói gì đó với con đi!” Mẹ cười tươi như một đóa hoa nở rộ.
Lúc này ba mới thẽ thọt: “Linh à, sao em không báo với anh sớm hơn? Như thế này… anh…”
Mẹ có thể cảm nhận được giọng ba run rẩy, hóa ra cảm giác được làm bố thần kì đến vậy. Mẹ nhẹ giọng đáp, trong hơi thở dường như có mùi kẹo ngọt: “Em không muốn làm gián đoạn công việc của anh mà, em còn định đợi đến lúc anh trở về nữa cơ. Nhưng mà đột nhiên nhớ anh quá không chịu được.”
Sau khi bình tĩnh lại, ba nói: “Em đang ở bệnh viện nào?”
“Là bệnh viện Gia Đình, anh đừng nói là…”
Là bay về ngay với em…
“Anh sẽ liên hệ với bác sĩ phụ sản uy tín ở đó. Linh à, em… phá thai đi!”
Trong nháy mắt có thứ gì vỡ đôi, những lời chưa kịp nói, niềm vui chưa kịp nguội dồn nén lại thành một khối trong lồng ngực, nổ tung. Tôi sợ hãi bám vào lòng mẹ, có thứ gì đó rất đáng sợ gào thét bên tai tôi, chúng nhào về phía tôi nhưng vẫn không thể chạm vào tôi được.
“Linh, anh xin lỗi, nhưng… anh kết hôn rồi.”
“Hôm đó, trong cơn say anh không biết đã làm ra chuyện này, anh sẽ chịu toàn bộ chi phí phẫu thuật, cộng với mọi tổn thất thể lý và tinh thần mà em phải chịu. Nghe lời anh, trước khi thai lớn hơn nữa thì em mau làm đi, tránh ảnh hưởng đến tương lai.”
Toàn thân mẹ run lên dữ dội, từng tiếng khóc đứt quãng vang lên. Tôi lo lắng cho mẹ, gặng hỏi mẹ “phá thai” là gì? Ba bảo mẹ làm gì đáng sợ lắm sao? Nhưng mỗi lần chân tôi chạm đến lớp thịt non mềm thì mẹ đau đớn đến gập người. Tôi không dám nữa, co ro lại và im ắng nhất có thể. Tôi không muốn mẹ khóc.
Ba tiếp tục khuyên nhủ: “Linh à, đau một chút còn hơn vướng chân em cả đời. Em còn trẻ như vậy, tương lai còn rất dài.”
Mẹ gằn từng tiếng nặng nhọc, mỗi hơi thở đều mang theo chua chát và uất nghẹn: “Em không quen biết anh, xin lỗi, em nhầm số rồi.”
Tôi đưa tay hứng những hạt mưa mát mẻ bên hiên lớp, đám bạn nép vào những bóng ô rồi chạy về phía cổng trường, duy nhất chỉ có một chiếc ô ngược dòng trở lại. Chiếc ô màu đen ẩn hiện giữa những chiếc ô màu đen khác, nhưng tôi biết, nó có màu xanh lam. Lúc mây đen kéo đến xám xịt, có một người vẫn can đảm vẽ nên khung trời xanh ngắt hy vọng. Còn tôi, tôi không thấy được màu sắc như mọi người, nhưng mọi người cũng không thể thấy được màu sắc mà tôi thích nhất – đó là màu nụ cười của mẹ tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Cô Ấy Chọn Bóng Tối Để Cho Cậu Mặt Trời

Song sinh